BÀI 12
Gia-cốp nhận phần thừa kế
Y-sác được 40 tuổi khi lấy Rê-bê-ca. Ông yêu bà rất nhiều. Một thời gian sau, họ có hai con trai sinh đôi.
Người anh tên là Ê-sau, người em là Gia-cốp. Ê-sau thích ở ngoài đồng và là một thợ săn giỏi. Còn Gia-cốp thì thích ở trong trại.
Thời đó, khi người cha qua đời, con trai cả thường nhận được phần lớn đất đai và tiền của. Đó gọi là phần thừa kế. Đối với gia đình Y-sác, phần thừa kế cũng bao gồm việc được dự phần vào các lời hứa mà Đức Giê-hô-va phán với Áp-ra-ham. Ê-sau không quan tâm đến các lời hứa ấy, nhưng Gia-cốp biết đó là điều rất quan trọng.
Một ngày nọ, sau khi đi săn cả ngày, Ê-sau về nhà rất mệt mỏi. Ngửi thấy mùi thơm từ món ăn Gia-cốp đang nấu, ông xin: ‘Cho anh chút món hầm đo đỏ với, anh đói lả rồi!’. Gia-cốp đáp: ‘Em sẽ cho, nhưng anh hãy hứa cho em phần thừa kế của anh trước đã’. Ê-sau nói: ‘Anh cần gì phần thừa kế! Em cứ lấy đi. Anh chỉ muốn ăn thôi’. Ê-sau làm thế có khôn ngoan không? Không. Ê-sau đã đổi một điều rất quý giá để lấy chỉ một bát thức ăn.
Rồi cũng đến lúc Y-sác cao tuổi và chúc phước cho con trai cả. Nhưng Rê-bê-ca giúp người con út là Gia-cốp nhận được
lời chúc phước. Khi biết chuyện, Ê-sau rất giận và tìm cách giết người em sinh đôi của mình. Vì muốn bảo vệ Gia-cốp, Y-sác và Rê-bê-ca bảo ông: ‘Con hãy đến nhà cậu La-ban, anh của mẹ, ở đó cho đến khi anh Ê-sau nguôi giận’. Gia-cốp làm theo lời khuyên của cha mẹ và chạy trốn để giữ mạng sống.“Nếu một người được cả thế gian mà mất mạng sống thì có ích chi? Một người sẽ lấy gì để đổi lại mạng sống mình?”—Mác 8:36, 37