Đi đến nội dung

Đi đến mục lục

Từ tuyệt vọng đến hạnh phúc

Từ tuyệt vọng đến hạnh phúc

Từ tuyệt vọng đến hạnh phúc

DO VICENTE GONZÁLEZ KỂ LẠI

Khi những người hàng xóm biết rằng tôi đã cố tự sát bằng bốn phát đạn nhưng không chết, họ bắt đầu gọi tôi là Siêu Nhân. Tuy nhiên, chắc chắn tôi không phải là một siêu nhân, ngược lại là khác. Hãy để tôi giải thích nguyên nhân khiến tôi muốn kết liễu đời mình.

TÔI sinh năm 1951 tại Guayaquil, Ecuador. Cha mẹ tôi dựng một căn nhà cho gia đình với chín người con ở một nơi gần biển, được gọi Las Invasiones (tiếng Tây Ban Nha nghĩa là “lấn chiếm”). Những gia đình nghèo đã “chiếm” vùng này một cách bất hợp pháp. Trên những bãi đất lầy và đầm cây đước, họ cất những căn nhà sàn chân gỗ, vách tre, mái lợp tôn gấp nếp. Chúng tôi không có điện, nấu nướng bằng than, và đi bộ một kilômét mỗi bận để mang về nước uống.

Nhằm phụ giúp chi phí trong gia đình, anh chị tôi vào đời rất sớm. Lúc 16 tuổi, tôi bỏ học và làm nhân viên chạy vặt trong một nhà máy. Tôi và các bạn bắt đầu uống rượu và có lối sống vô luân. Khi lương tâm cắn rứt, tôi đi xưng tội. Linh mục nói rằng: “Con thú tội là tốt lắm”, rồi cho tôi đi về mà không giúp gì về mặt tâm linh. Vì vậy, tôi tiếp tục sống như thế. Cuối cùng, cái vòng lẩn quẩn của việc phạm tội rồi thú tội dường như vô nghĩa, thế là tôi ngưng đi nhà thờ. Trong thời gian ấy, tôi bắt đầu ý thức về xã hội bất công xung quanh. Người nghèo chiếm đa số trong xã hội, vật lộn với miếng cơm manh áo trong khi người giàu dù là thiểu số, lại sống xa hoa. Đời sống thật vô nghĩa. Tôi cảm thấy mình không có tương lai hoặc mục tiêu nào trong đời sống.

Một ngày nọ, tôi phát hiện bốn chị em gái của tôi đang đọc các ấn phẩm của Nhân Chứng Giê-hô-va. Tôi cũng bắt đầu đọc các ấn phẩm ấy. Một cuốn sách đã khiến tôi đặc biệt chú ý, đó là cuốn Lẽ thật duy nhất dẫn đến sự sống đời đời. Theo một trình tự hợp lý, sách ấy soi sáng cho tôi về nhiều chủ đề Kinh Thánh. Tôi còn nhớ mình đã nghĩ thầm: “Đây là chân lý! ” Tuy nhiên, như tôi đã nghiệm ra suốt 15 năm sau, sống theo lẽ thật lại là một vấn đề khác.

Lúc 22 tuổi, tôi làm việc tại ngân hàng. Một ngày kia, người bạn đồng sự chỉ cho tôi biết cách anh ấy bí mật “mượn” tiền của ngân hàng và sau đó hoàn trả số đã “ vay ”. Tôi cũng bắt đầu “ vay ” cho mình đến khi tôi đã lấy quá nhiều và không thể che giấu tội của mình được nữa. Tôi tuyệt vọng vì biết mình không có khả năng hoàn trả số tiền. Thế nên, tôi quyết định tự thú và chuộc tội bằng cách tự vẫn.

Sau khi viết một lá thư cho ngân hàng, tôi mua một khẩu súng lục cỡ nhỏ, đi đến một chốn hoang vắng trên bãi biển, tự bắn hai phát vào đầu và hai phát vào ngực. Dù bị thương rất nặng nhưng tôi không chết. Một người đi xe đạp tình cờ tìm thấy tôi và nhanh chóng sắp đặt để đưa tôi vào bệnh viện. Sau khi hồi phục, tôi bị thẩm vấn về tội biển thủ ngân quỹ và bị bỏ tù. Khi mãn án, tôi cảm thấy xấu hổ và nản lòng vì giờ đây trong lý lịch tôi đã có tiền án. Vì bốn viên đạn đã không giết chết tôi nên hàng xóm bắt đầu gọi tôi là Siêu Nhân.

Một cơ hội để thay đổi cuộc đời

Khoảng thời gian này, anh Paul Sánchez, một giáo sĩ của Nhân Chứng Giê-hô-va, đã đến thăm tôi. Điều đầu tiên khiến tôi để ý là nụ cười cởi mở của anh ấy. Vì anh Paul quả là một người vui vẻ, lạc quan, tôi đã nhận lời mời tìm hiểu Kinh Thánh. Tôi nghĩ : ‘Có lẽ anh ấy sẽ giúp mình tìm được hạnh phúc và ý nghĩa của đời sống’.

Với sự giúp đỡ của anh Paul, tôi học biết rằng Đức Chúa Trời có ý định cho nhân loại. Một ngày nào đó, những người yêu thương và vâng lời Ngài sẽ được sống trong địa đàng. (Thi-thiên 37:29) Tôi cũng học biết rằng Đức Chúa Trời không gây ra sự bất công và nghèo khổ. Đó là hậu quả của việc loài người phản nghịch Ngài. (Phục-truyền Luật-lệ Ký 32:4, 5) Những chân lý này giống như ánh sáng soi vào cuộc đời tôi. Tuy nhiên, việc thay đổi nhân cách khó hơn nhiều so với việc học hỏi Kinh Thánh.

Tôi được nhận vào làm việc văn phòng, trong khâu có liên quan đến tiền bạc của công ty. Một lần nữa, tôi bị cám dỗ và bắt đầu ăn cắp tiền. Khi không thể nào che giấu việc ăn cắp của mình được nữa, tôi chạy trốn sang thành phố khác ở Ecuador khoảng một năm. Tôi thử trốn ra nước ngoài nhưng không thành công, thế nên tôi trở về quê nhà.

Anh Paul tìm gặp tôi lần nữa, và chúng tôi bắt đầu học hỏi lại. Lần này, tôi quyết tâm sống theo nguyên tắc Kinh Thánh và phụng sự Đức Giê-hô-va. Với ý định này, tôi thú thật với anh Paul về chuyện bất lương của mình trước đây, và anh đã cho lời khuyên rất thẳng thắn. Anh chỉ cho tôi các câu Kinh Thánh, chẳng hạn như Ê-phê-sô 4:28 nói: “Kẻ vốn hay trộm-cắp chớ trộm-cắp nữa; nhưng thà chịu khó, chính tay mình làm nghề lương-thiện”. Tôi thấy rằng mình cần ra tự thú và nhận trách nhiệm về tội của mình.

Trong khi còn đang suy nghĩ về tình cảnh của mình, tôi hành nghề họa sĩ tự do. Ngày nọ, có một người đàn ông đến phòng vẽ của tôi và tỏ ra thích thú về một bức tranh. Tuy nhiên, ông ấy là thám tử và có lệnh bắt giam tôi. Một lần nữa, tôi bị đưa ra tòa và sau đó bị tù. Anh Paul vào tù thăm tôi. Tôi hứa với anh: “Anh sẽ không hối tiếc về công sức giúp tôi tìm hiểu Kinh Thánh”. Chúng tôi tiếp tục học trong thời gian tôi ở tù.

Chứng tỏ lòng chân thành

Khi mãn hạn tù, tôi quyết tâm hết lòng phụng sự Đức Giê-hô-va, và tôi đã chứng tỏ lòng chân thành trong hai năm sau đó. Năm 1988, tôi làm báp têm và trở thành Nhân Chứng Giê-hô-va. Thiết tha muốn bù lại thời gian đã lãng phí, tôi bắt đầu phụng sự trọn thời gian với tư cách là người tiên phong, đặc biệt nỗ lực tiếp cận với những thành viên của các băng nhóm trẻ.

Một băng nhóm thường vẽ nguệch ngoạc lên tường của Phòng Nước Trời chúng tôi. Vì biết các thành viên và nơi họ sống nên tôi đến thăm, giải thích mục đích của Phòng Nước Trời, và nhẹ nhàng yêu cầu họ tôn trọng tài sản của chúng tôi. Sau đó thì không còn những hình vẽ nguệch ngoạc nữa.

Về sau, khi chúng tôi tân trang Phòng Nước Trời và cạo bỏ lớp sơn cũ, Fernando, một Nhân Chứng trẻ, khám phá ra chữ “Con Ếch” (La Rana, trong tiếng Tây Ban Nha). Em kêu lên: “ Chính tôi đấy! ” Hồi còn thuộc băng nhóm, Fernando đã vẽ biệt danh của mình trên tường tòa nhà. Giờ thì em đang tự tay tẩy xóa nó!

Lần đầu tiên tôi gặp Fernando, cậu ấy là con nghiện nặng. Fernando đã được mẹ gửi vào hai trung tâm cai nghiện nhưng vô ích. Vì thế, bà bỏ cuộc, dọn đi nơi khác và để mặc em sống một mình trong căn nhà. Để có tiền mua ma túy, em bán đi mọi vật có giá trị, ngay cả cửa ra vào, cửa sổ và mái nhà. Một ngày kia, tôi gặp Fernando trên phố, đưa cho em một lon nước ngọt và đề nghị em tìm hiểu Kinh Thánh. Em đã nhận lời, và tôi rất vui là em đã dần chịu nghe theo lẽ thật. Em rời bỏ băng nhóm, ngưng sử dụng ma túy, và bắt đầu tham dự các buổi họp của đạo Đấng Christ. Sau đó không lâu, em làm báp têm.

Khi Fernando và tôi đi rao giảng từng nhà, người ta thường nhận ra chúng tôi và kêu lên “Con Ếch! ” hoặc “Siêu Nhân! ”, và hỏi chúng tôi đang làm gì đấy. Họ hết sức ngạc nhiên khi thấy hai người trước kia, một thuộc băng nhóm và một là kẻ cắp, đến thăm họ, tay cầm Kinh Thánh.

Một dịp nọ, tôi đang làm chứng cho một người đàn ông trong khi Fernando đang nói chuyện với người hàng xóm của ông. Chỉ vào Fernando, người đàn ông nói với tôi: “Có thấy gã kia không? Trước đây có lần hắn đã dí súng vào đầu tôi đấy! ” Tôi trấn an ông ta rằng Fernando đã từ bỏ lối sống ấy rồi, và hiện nay em đang sống theo nguyên tắc Kinh Thánh. Thật thế, khi Fernando chấm dứt câu chuyện với người hàng xóm, tôi gọi em đến và giới thiệu với ông. Người chủ nhà nói: “Này chàng trai, cậu thật đáng khen”.

Tôi không thể nhớ hết bao nhiêu lần người ta có nhận xét tương tự về Fernando và tôi. Những nhận xét này tạo cơ hội tốt để làm chứng và kết quả là một số người chịu học hỏi Kinh Thánh. Thật thế, cả Fernando và tôi đều cảm thấy vinh dự được nhận diện là Nhân Chứng Giê-hô-va.

Một biến cố quan trọng trong đời

Năm 2001, bước sang tuổi 50, tôi ngạc nhiên lẫn sung sướng khi được mời tham dự Trường Huấn Luyện Thánh Chức, được tổ chức tại Peru. Trong tám tuần lễ, các Nhân Chứng hội đủ điều kiện được trường cung cấp kiến thức sâu xa về thiêng liêng, giúp họ làm việc hữu hiệu trong thánh chức.

Mỗi khía cạnh của trường đều thú vị, ngoại trừ điểm duy nhất là nói trước công chúng, vì tôi rất sợ điều này. Nhiều học viên trẻ đã nói những bài thuyết trình xuất sắc và đầy tự tin. Còn tôi, khi đi lên bục để nói bài giảng đầu tiên, mặc cảm tự ti vốn có từ thời thơ ấu xâm chiếm tâm hồn tôi. Hai đầu gối tôi run, bàn tay thì đẫm mồ hôi và run run như giọng nói tôi. Tuy nhiên, Đức Giê-hô-va nâng đỡ tôi qua thánh linh của Ngài và qua các anh em đầy yêu thương. Thậm chí, một trong các giảng viên đích thân chú ý đến tôi, và sau giờ học còn giúp tôi chuẩn bị bài thuyết trình. Trên hết, anh dạy tôi đặt tin cậy nơi Đức Giê-hô-va. Lúc mãn khóa, lần đầu tiên trong đời tôi thật sự thích thú nói trước công chúng.

Tại đại hội của Nhân Chứng Giê-hô-va ở Guayaquil, lòng tự tin của tôi gặp thử thách lớn. Trước 25.000 người, tôi kể lại làm thế nào tôi trở thành Nhân Chứng. Tuy nhiên, khi đang nói, lòng tôi tràn ngập cảm xúc vì có được đặc ân khuyến khích rất nhiều người, và giọng tôi bắt đầu run. Sau đó, một trong những đại biểu đến tham dự đại hội tiến đến gần tôi và nói rằng: “Anh González, khi anh kể lại kinh nghiệm, khắp cử tọa đều rưng rưng nước mắt”. Hơn bất cứ điều gì, tôi muốn câu chuyện đời tôi là nguồn khích lệ cho những người đang phấn đấu để phục thiện.

Hiện nay, tôi là trưởng lão và tiên phong đều đều. Tôi có niềm vui giúp 16 người đạt được sự hiểu biết chính xác về lẽ thật của Kinh Thánh. Tôi rất phấn khích là cha mẹ và bốn chị em của tôi cũng dâng đời sống cho Đức Giê-hô-va. Mẹ tôi trung thành với Đức Chúa Trời cho đến khi qua đời năm 2001. Tôi không ngớt cảm tạ Đức Giê-hô-va đã ban cho tôi cơ hội học biết về Ngài. Cách tốt nhất để tôi biểu lộ lòng biết ơn là mời người ta cũng đến gần Ngài.— Gia-cơ 4:8.

[Hình nơi trang 12]

Fernando, biệt danh “Con Ếch”, người được tôi giúp đỡ, trước đây thuộc băng nhóm

[Hình nơi trang 12]

Paul Sánchez, giáo sĩ đã giúp tôi tìm hiểu Kinh Thánh

[Hình nơi trang 13]

Vicente González ngày nay