KINH NGHIỆM
Tôi tìm được sự hòa thuận với Đức Chúa Trời và với mẹ
Mẹ vặn hỏi tôi: “Tại sao lại không thờ phượng ông bà tổ tiên? Chẳng lẽ không nhận biết được là nhờ họ thì con mới có mặt trên đời này sao? Con không thể hiện lòng biết ơn với họ ư? Làm sao con có thể từ bỏ phong tục đã được truyền lại qua bao thế hệ chứ? Từ chối tôn kính ông bà tổ tiên khác nào cho rằng sự thờ phượng của chúng ta là ngu dại”. Rồi mẹ tôi không kìm nén được và bật khóc.
Cách nói ấy chẳng giống mẹ chút nào. Thật ra, mẹ đã sắp đặt cho tôi tìm hiểu Kinh Thánh, mặc dù đó là cách khéo léo để mẹ từ chối thảo luận sách này. Tôi đã luôn vâng lời mẹ và giờ đây tôi thấy khó để không làm theo lời chỉ bảo của mẹ. Nhưng lần này, vì muốn Đức Giê-hô-va vui lòng nên tôi không thể chiều theo ý mẹ. Nếu không có sức mạnh đến từ ngài, tôi đã không làm được điều đó.
TRỞ THÀNH TÍN ĐỒ ĐẠO ĐẤNG KI-TÔ
Như phần lớn người dân Nhật Bản, gia đình tôi theo đạo Phật. Nhưng việc tìm hiểu Kinh Thánh với Nhân Chứng Giê-hô-va chỉ trong hai tháng đã giúp tôi tin chắc rằng những gì Kinh Thánh dạy là sự thật. Việc nhận ra mình có một Cha trên trời khiến tôi khao khát muốn biết về ngài. Mẹ và tôi vui vẻ nói chuyện với nhau về những điều tôi được học. Tôi bắt đầu dự các buổi nhóm họp ngày chủ nhật tại Phòng Nước Trời. Khi càng hiểu biết hơn về sự thật, tôi nói với mẹ là tôi sẽ không tham gia vào các nghi lễ Phật giáo nữa. Đột nhiên, mẹ thay đổi thái độ. Mẹ nói: “Thật hổ thẹn khi trong nhà có một người không yêu quý ông bà tổ tiên”. Mẹ một mực bảo tôi phải bỏ học Kinh Thánh và không tham dự các buổi nhóm họp nữa. Tôi không bao giờ hình dung được là mẹ mình sẽ nói những điều này! Mẹ tôi giống như một người hoàn toàn khác.
Tôi học được từ Ê-phê-sô chương 6 là Đức Giê-hô-va muốn tôi vâng lời ba mẹ. Ba thì đứng về phía mẹ. Lúc đầu, tôi lý luận rằng nếu mình lắng nghe ba mẹ thì họ sẽ lắng nghe mình và gia đình sẽ được bình an trở lại. Bên cạnh đó, tôi cần chuẩn bị cho kỳ thi vào trung học đang đến gần. Vì vậy, tôi chấp nhận làm theo ý ba mẹ trong ba tháng, nhưng tôi hứa với Đức Giê-hô-va rằng sau thời gian đó, mình sẽ đi nhóm trở lại.
Quyết định của tôi đã chứng tỏ là thiếu khôn ngoan vì hai lý do. Thứ nhất, tôi đã nghĩ rằng sau ba tháng đó, mình vẫn còn ước muốn mạnh mẽ được phụng sự Đức Chúa Trời. Nhưng ngược lại, tôi bắt đầu đói về thiêng liêng và ngày càng xa cách Đức Giê-hô-va.
Thứ hai, thay vì thỏa hiệp thì ba mẹ tôi lại càng gây áp lực để tôi phải từ bỏ mọi thứ liên quan đến sự thờ phượng thật.SỰ TRỢ GIÚP VÀ SỰ CHỐNG ĐỐI
Tại Phòng Nước Trời, tôi đã gặp nhiều anh chị đang trải qua sự chống đối từ gia đình. Họ trấn an tôi rằng Đức Giê-hô-va sẽ thêm sức cho tôi (Mat 10:34-37). Họ giúp tôi hiểu rằng tôi là mối liên kết chính để gia đình có được sự cứu rỗi. Vì thế, tôi bắt đầu tha thiết cầu nguyện và muốn học cách nương cậy Đức Giê-hô-va.
Trong gia đình, sự chống đối xảy ra theo nhiều kiểu. Mẹ thì ra sức nài nỉ hoặc lý luận, còn tôi thì hay giữ im lặng. Khi tôi nói, hai mẹ con thường không kiềm chế được cảm xúc vì ai cũng chỉ muốn nói lên quan điểm của mình. Giờ đây, tôi nhận ra rằng nếu mình tôn trọng cảm xúc và niềm tin của mẹ hơn thì vấn đề có thể đã dịu xuống. Ba mẹ giao thêm cho tôi nhiều việc vặt để cố giữ chân tôi trong nhà. Đôi khi, ba mẹ khóa cửa và cho tôi ở ngoài hoặc chẳng để đồ ăn gì cho tôi.
Mẹ quay sang nhờ người khác giúp. Mẹ tha thiết nhờ thầy giáo tôi, nhưng ông không đứng về phía ai. Tôi cũng được đưa đến gặp người quản lý của mẹ để ông ấy có thể thuyết phục tôi rằng mọi tôn giáo đều chẳng có ích lợi gì. Ở nhà, mẹ gọi điện cho những người họ hàng và khóc lóc nài nỉ để họ giúp đỡ. Chuyện đó khiến tôi buồn bực. Nhưng tại buổi nhóm họp, các trưởng lão đã nhắc tôi rằng hành động của mẹ đang vô tình làm chứng cho nhiều người.
Sau đó, tôi phải đối mặt với vấn đề học tiếp lên đại học. Ba mẹ đã dự tính cho tôi điều mà họ nghĩ là sự khởi đầu tốt nhất cho đời sống.
Họ kỳ vọng rằng tôi có thể tìm được công việc tốt. Chúng tôi khó thảo luận các vấn đề một cách bình tĩnh, vì thế tôi đã viết vài bức thư cho ba mẹ để giải thích mục tiêu của mình. Ba giận sôi lên và đe dọa: “Nếu con nghĩ mình có thể tìm được việc thì hãy tìm được luôn trong ngày mai đi, không thì ra khỏi cái nhà này”. Tôi giãi bày vấn đề với Đức Giê-hô-va trong lời cầu nguyện. Hôm sau, trong khi tôi đang làm thánh chức thì có hai chị, không ai bảo ai, đã nhờ tôi dạy học cho con của họ. Ba không vui về điều này và không nói chuyện với tôi nữa. Thật ra, ba bắt đầu không đoái hoài gì đến tôi. Còn mẹ thì nói rằng thà tôi là tội phạm còn hơn là một Nhân Chứng Giê-hô-va.Đức Giê-hô-va đã giúp tôi có suy nghĩ đúng đắn và nhận ra con đường phải đi
Đôi khi tôi băn khoăn không biết liệu Đức Giê-hô-va có muốn tôi đi ngược lại nguyện vọng của ba mẹ đến mức độ này hay không. Nhưng nhờ cầu nguyện và suy ngẫm thêm những câu Kinh Thánh nói về tình yêu thương của Đức Giê-hô-va, tôi có được cái nhìn khách quan về sự chống đối và hiểu rằng sự chống đối ấy một phần là vì ba mẹ quan tâm đến mình. Đức Giê-hô-va đã giúp tôi có suy nghĩ đúng đắn và nhận ra con đường phải đi. Bên cạnh đó, khi càng tham gia thánh chức tôi càng yêu thích công việc ấy. Thật vậy, làm tiên phong đã trở thành mục tiêu của tôi.
PHỤNG SỰ VỚI TƯ CÁCH LÀ TIÊN PHONG
Khi biết tôi muốn làm tiên phong, một số chị khuyên tôi hãy chờ cho đến khi ba mẹ bình tâm hơn. Tôi đã cầu nguyện để có sự khôn ngoan, đồng thời nghiên cứu, xem xét động cơ của mình và nói chuyện với những anh chị thành thục. Tôi kết luận rằng tôi muốn làm Đức Giê-hô-va vui lòng. Hơn nữa, việc trì hoãn làm tiên phong không đảm bảo rằng thái độ của ba mẹ sẽ thay đổi.
Tôi bắt đầu làm tiên phong trong năm cuối trung học. Sau khi làm tiên phong một thời gian, tôi có mục tiêu phụng sự ở nơi có nhu cầu lớn hơn. Nhưng ba mẹ không muốn tôi rời khỏi nhà, vì thế tôi đã đợi cho đến năm 20 tuổi. Sau đó, để mẹ được yên tâm thì tôi xin văn phòng chi nhánh cho một nhiệm sở ở miền nam Nhật Bản, là nơi có những người họ hàng của tôi ở đó.
Khi phụng sự tại nhiệm sở ấy, tôi có đặc ân chứng kiến một số học viên của mình làm báp-têm. Tôi cũng bắt đầu học tiếng Anh với mục tiêu mở rộng thánh chức. Trong hội thánh của tôi cũng có hai anh tiên phong đặc biệt. Tôi có thể thấy được lòng sốt sắng của họ và cách họ giúp người khác. Vì thế, tôi đã có mục tiêu trở thành tiên phong đặc biệt. Trong thời gian ấy, mẹ tôi đã hai lần trải qua vấn đề sức khỏe nghiêm trọng. Mỗi lần như vậy, tôi đều về nhà và chăm sóc mẹ. Điều này làm mẹ ngạc nhiên và thái độ của mẹ dịu hơn một chút.
HẾT ÂN PHƯỚC NÀY ĐẾN ÂN PHƯỚC KHÁC
Bảy năm sau, tôi nhận được một bức thư của anh Atsushi, là một trong hai anh tiên phong đặc biệt được đề cập ở trên. Anh cho biết mình đang nghĩ về việc kết hôn và muốn biết về tình trạng cũng như cảm xúc của tôi. Tôi chưa bao giờ có cảm xúc lãng mạn với anh Atsushi, cũng không nghĩ rằng anh ấy dành tình cảm cho mình. Một tháng sau, tôi hồi âm là mình sẵn sàng để biết thêm về anh ấy. Chúng tôi khám phá ra là hai người có nhiều điểm chung, cả hai đều muốn theo đuổi thánh chức trọn thời gian và sẵn lòng phụng sự trong bất cứ nhiệm vụ nào. Với thời gian, chúng tôi đã kết hôn. Thật hạnh phúc khi ba mẹ và một số người họ hàng đã tham dự lễ cưới của chúng tôi!
Không lâu sau, trong khi chúng tôi đang phụng sự với tư cách là tiên phong đều đều, anh Atsushi được bổ nhiệm làm giám thị vòng quanh dự khuyết. Chẳng bao lâu, những ân
phước khác lại đến. Chúng tôi được mời làm tiên phong đặc biệt và sau đó được bổ nhiệm làm công tác vòng quanh. Sau khi đi thăm tất cả các hội thánh trong vòng quanh một lần, chúng tôi nhận được cuộc điện thoại từ văn phòng chi nhánh. Họ hỏi xem liệu chúng tôi có thể làm công tác vòng quanh ở Nepal không?Tôi băn khoăn ba mẹ tôi sẽ cảm thấy thế nào về việc tôi đi xa như vậy. Vì thế, tôi gọi điện về nhà. Ba nghe điện, rồi đáp rằng: “Con sẽ đến một nơi rất đẹp”. Chỉ một tuần trước đó, ba được một người bạn tặng cho cuốn sách nói về Nepal và thậm chí ba đã nghĩ rằng đó là một nơi thú vị để đi du lịch.
Khi chúng tôi vui vẻ phụng sự giữa những người Nepal thân thiện, một ân phước khác lại đến. Vòng quanh của chúng tôi giờ đây cũng bao gồm đất nước Bangladesh, một nơi khá gần nhưng có rất nhiều sự khác biệt. Thánh chức của chúng tôi khá đa dạng. Sau 5 năm, chúng tôi được bổ nhiệm trở lại Nhật Bản, nơi mà giờ đây chúng tôi đang vui thích làm công tác vòng quanh.
Việc phụng sự ở Nhật Bản, Nepal và Bangladesh đã giúp tôi học được nhiều điều về Đức Giê-hô-va! Những nước ấy có văn hóa cùng phong tục tập quán khác nhau, và trong mỗi nước, mỗi người lại có nét riêng biệt. Tôi được chứng kiến cách Đức Giê-hô-va chăm sóc cho từng cá nhân, cũng như cách ngài chấp nhận, giúp đỡ và ban phước cho họ.
Về phía cá nhân, Đức Giê-hô-va đã ban cho tôi sự hiểu biết về ngài, công việc để làm và một người chồng tốt có cùng đức tin. Đức Chúa Trời đã hướng dẫn tôi đưa ra những quyết định đúng và giờ đây tôi có mối quan hệ tốt với ngài cũng như với gia đình. Nhờ Đức Giê-hô-va mà tôi và mẹ có lại được tình bạn tốt. Tôi biết ơn sâu xa vì đã tìm được sự hòa thuận với Đức Chúa Trời và với mẹ.